Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Chuyển nhà

Giờ mình mới chuyển nhà sang bên wordpress. Vì bên đó trông có vẻ tươi sáng hơn chút xíu. Mà thật ra dùng blog ở mail cũng hơi khó chịu một tẹo, vì mình lúc nào cũng gặp khó khăn trong việc tìm ra blog này :)
Ở lại nhà cũ này, có mỗi một cái blog mình biết và vừa rồi mình mới ghé sang chơi qua. Thật ra cũng chỉ có bạn ý là biết link blog này của mình thì phải, hoặc là tình cờ hay thế nào đấy. Lâu rồi không đọc những gì cậu ấy viết, đúng là có thêm rất nhiều, và bản thân mình cũng viết nhiều thứ hơn ở bên wordpress.
Mình bắt đầu cái kiểu tự kỉ ngồi gõ một mình như thế này, ở đây, xem nào, được 5 tháng hơn rồi. Ban đầu cũng chỉ nghĩ viết 10 bài rồi share link mọi người cùng đọc, nhưng cứ vậy mà viết đến giờ. Chắc mình cũng sắp cho mọi người địa chỉ nhà để chạy sang đấy góp chuyện một chút, chứ kiểu nói một mình mãi, đến lúc nào đấy người ta thấy đơn độc thực sự. Có mấy thứ mình vẫn để ở  đây, không chuyển đi, để chỗ này vẫn cứ là nhà, mình tham lam mà.
Mình sẽ dọn dẹp lại một chút, rồi chào nhà này nhé. Sẽ còn quay lại và ghé thăm, chào cậu.

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Cô gái chương thứ 36 (chưa có viết xong)

Tôi tự hỏi, cho đến lúc chết, liệu con người ta sẽ nghĩ điều gì, hay thôi, đơn giản là tôi sẽ nghĩ điều gì đi. Những thứ tôi chưa kịp làm hay những điều tốt đẹp mà tôi đã có, hay tôi sẽ chẳng có điều gì để nghĩ.
Tôi không biết ngày đó sẽ là lúc nào, không biết có xa không, hay nhỡ ngày mai, ngày kia ?
Những điều về cái chết, có lẽ tôi có một chút quan tâm, và thật điên rồ khi tôi nói muốn thử một lần, để xem sao. Mọi người sẽ cảm nhận thế nào ? Họ liệu có đau buồn và tiếc thương không ? Và... nghe cũng hơi đáng sợ và xui xẻo quá. Hãy kể cho tôi nghe về tuổi trẻ của bạn đi, có thể là sau khi câu chuyện của tôi kết thúc, tôi sẽ lắng nghe cậu hết mình.
Tuổi trẻ sao? Nó bắt đầu từ bao giờ cơ chứ. Tôi sợ phải lớn lên, sợ lắm, nên tôi cố trì hoãn mọi thứ có thể. Và chắc thế nên tôi trông giống như một con bé tiểu học vậy, thật ra là không đến nỗi như thế, nhưng so với những người bằng tuổi, thì tôi giống một đứa trẻ con hơn là người lớn. Thôi đừng nói về chuyện này, vì không ai thích lúc nào cũng bị chê như vậy cả. Hay ta chọn đại một cột mốc đi, từ những năm cấp 3 sao, hay đại học đây. Tuổi trẻ, cái gì vụt qua trong đầu các cậu ngay khi nhắc đến hai từ này vậy. Tình yêu á. Tôi muốn nói về tuổi trẻ của tôi trước nhất về việc này đấy. Không phải những người trẻ thì chỉ biết yêu hay tình yêu là tất cả đâu. Đơn giản là cảm xúc của tình yêu là cái mãnh liệt cực kì, và trong những ngày đầu tiên của việc trở thành người lớn, ai mà chẳng vui buồn lên xuống vì tình yêu.
Để tôi nói về câu chuyện của mình nào. Tôi lúc nào cũng mong muốn được yêu ít nhất 3 người. Một người bằng tuổi, thường thì cậu ta cũng trẻ con đôi chút, nhưng mà cũng hay ho và đáng yêu. Đấy là tình yêu học đường đấy, lúc mà mọi người còn làm học sinh ấy, thế mà tôi lại không có chứ. Tôi hơi già dặn và nghĩ nhiều, tất nhiên là nhiều lúc tôi trẻ con kinh khủng luôn, nhưng dù sao thì tôi tin mình sẽ sống được với những người lớn và hiểu chuyện, chứ nếu không tôi sẽ coi người yêu mình với tình cảm của chị gái mất. Đấy chính là lý do không có nhiều những cậu bạn bằng tuổi, vì chắc họ trẻ con quá cơ.

Cũng gần một tuần

Một ngày lễ nọ, mọi người được nghỉ và tôi, buổi tối trước hôm ấy đã tin đó là một ngày thật buồn chán. Nhưng mà không có như vậy, tôi mua máy ảnh, gặp cậu ấy và bắt đầu quyết định những thứ lần đầu tiên.
Tầm cuối tuần trước tôi có một chút vấn đề với cậu ấy, có lẽ vài cuộc nói chuyện làm cho mối quan hệ chúng tôi tốt lên một chút. Vậy nên những cảm xúc của tôi cũng thay đổi vài chút. Vài chút thôi nhưng có lẽ nó làm tôi mệt mỏi gần một tuần. Nên mới nghĩ rằng cần tự nhìn nhận lại và nhìn thật rõ. Thực sự lâu lắm lắm tôi mới lại cảm thấy mến một người như vậy, lâu lắm vì tôi đã bỏ suốt nhiều năm chỉ để chạy theo vô nghĩa. Khi tôi mệt lả và dừng lại, cũng là lúc không còn tin tưởng vào những cảm giác của mình. Thế nên tôi không hiểu rõ, với cậu ấy là gì.
Tôi thuộc dạng người yêu bản thân mình, nên sẽ làm mọi thứ để tốt cho chính mình, nói thế có nghĩa là những gì cảm thấy rằng nó làm mình đau thì sẽ buông bỏ tránh xa. Vì tôi lại sợ phải chịu đựng, sợ phải mệt mỏi lắm lắm rồi. Giờ nhát gan rồi, sợ ngã rồi.
Và liệu mình đã thực sự có thể ?
Có lẽ sang tuần biết đâu mọi thứ sẽ tốt hơn, tốt hơn.

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Hôm đầu tiên của năm thứ hai

Hôm nay là cuối tháng 8, lại là ngày đầu tiên đi học của năm thứ hai. Nghĩ đến năm thứ hai thấy sợ quá, rồi năm 3, năm 4, có khi năm 5, năm 6 nếu cứ học chậm như thế này. Đầu tuần đã phải đi học thể dục, mà buồn quá vì mấy đứa bạn hay chơi chả có ai đăng kí được võ để học chung với nhau. Cứ than vãn mãi vì sợ đến đấy lạc lõng chả biết ai với ai. Rồi quen được hai bạn, thôi thế là Nguyệt đã có người nói chuyện. Giờ mình làm gì cũng sợ lủi thủi một mình, cứ sợ không hòa đồng với các bạn khác được, dù trước mình rất giỏi việc này. Thôi, để trút giận một chút vì thầy cho chờ hơn 1 tiếng mà cũng không đến nên đành hậm hực đi về mà nắng cháy đầu. Vậy là hôm nay không phải học nhaaaa.
Sắp thu có khác, trời chuyển mưa suốt, cứ rả rích mãi không tha. Lạnh lạnh nên chỉ muốn chui rúc vào chỗ nào ấm ấm nằm như một con mèo. Thời tiết này ngủ là tuyệt nhất còn gì nữa, thế mà lại đang cố quyết tâm để học tiếng anh. Vì năm sau muốn học tiếng Trung quá, mà cứ để lơ lửng thế này phí mất bao nhiêu lâu học tiếng. Nhưng mà dù trời đang màu xám, và đang mưa róc rách thì thời tiết vẫn khá dễ chịu, đối với người được nằm trong nhà ấy. Nghịch máy tính và điện thoại nhiều cứ bị đau đầu suốt, muốn đi ngủ với Kemmmmm.
Đợi sau đợt nghỉ lễ này, hết cấm đường thì mình sẽ đi mua máy. Dạo này suốt ngày xem ảnh với xem máy, mà không biết mua về có chụp tử tế được gì không. Sợ lười không muốn ra khỏi nhà để đi tráng phim thì phí mất.
Hôm nay phải đi gôi đầu, vì tóc bẩn rồi. Nhưng xin cuộn chăn nằm một tẹo, với cái cớ là bị đau đầu. Running man còn đang xem dở kìa. hiu hiu,

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Em nói đây là lần cuối. thật sự là lần cuối

Dạo này em thấy tốt hơn. Em đoán chắc em sắp dừng lại việc lẽo đẽo nhìn theo anh suốt nhiều ngày tháng dài rồi. Có lúc em cũng tự hỏi mình, có tiếc không? Lâu như vậy, có tiếc anh không? Hay là em sẽ dũng cảm một lần, không nhìn theo nữa, mà nhìn thẳng, thực sự đeo đuổi anh đến khi được mới thôi, kệ bên cạnh anh là ai. Rồi lâu lắm mình mới gặp nhau, em không thấy có cảm giác bị điện giật, cũng không thấy khó thở. Nó nghĩa là gì chứ. Nghĩa là nhiều năm như thế, mọi thứ nhạt dần rồi, huống chi là tình cảm từ một phía. Nghĩa là bây giờ em chỉ cần bỏ đi cái thói quen về anh là khỏi bệnh đúng không nào. Thói quen, lâu như vậy rồi, chắc muốn kéo nó đi thì cần một thời gian nữa, hoặc nhờ một người nào đó hơi khỏe một chút giúp một tay.
Thích quá, vì giờ chúng mình nói chuyện giống như những người bạn, thật sự. Lâu lắm rồi lại có những cảm giác này, không biết nó sẽ ở đây lâu không, hay chỉ vài giây. Tại sao lúc nào em cũng cảm thấy thế giới của người khác rất lớn nhé. Cho nên em thấy sợ. Anh biết em sợ đám đông mà, Thiên Bình toàn thế. Những gì ở chỗ em, chúng đều nhỏ xíu, nên em có thể dễ dàng nhớ. Nhiều quá em nhớ không nổi, giữ cũng không nổi.
Sắp lại phải đi học rồi, làm sinh viên năm 2, ôi nhanh điên đảo. Như anh bảo ấy, chả mấy chốc lại ra trường rồi đi làm. Tự nhiên em muốn làm một cái gì đó quá, em hơi chán sự bình thường rồi ấy. Em nên mở cửa, đi ra ngoài, gặp nhiều người, nói chuyện với họ, giống trước kia đó hả. Thôi được rồi, em sẽ ra ngoài kia đây. Không ai thích con bé suốt ngày ở trong nhà cả, đúng nhỉ.
Em cứ bắt anh phải xuất hiện trong câu chuyện của em, em bảo là chỉ một lần thôi, thế mà không biết mấy lần rồi. Từ giờ em sẽ tập viết mấy thứ bình yên một chút, nhẹ nhàng như mùa thu ấy, nên anh sẽ không cần nghe em than vãn nữa đâu. Em đã nói gì nhỉ, em sẽ viết sách đúng không. Em sẽ viết một quyển, rồi tự mình đọc :)

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Lại về mấy chuyện cũ cũ.

À, em đang xem dở phim, nhưng phải dừng lại ba lần rồi. Dạo này toàn thế, em không xem hết được từ đầu đến cuối. Chắc tại xem phim nhiều quá, nghịch điện thoại nhiều quá. Chà, mắt em tệ thật đấy. Em đang bắt đầu uống thuốc lại rồi, vẫn quyết tâm không đeo kính mà. Nếu em kể cho anh nghe, anh có mắng em không ?
Anh à, mắt em mỏi quá, em nhìn không rõ. Mỗi lần em bảo thế anh sẽ bắt em tắt điện thoại đi và nhắm mắt lại, đến khi nào thấy đỡ hơn thì mới được nhắn tin cho anh. Em ăn xong chưa, học rồi chứ, chuẩn bị đi ngủ nào, ngày hôm nay vui không. Nhiều năm rồi em chả có ai nhắn như vậy nữa. Sao những gì em làm và một câu em nói lại khác nhau thế nhỉ. Em nói như vậy anh buồn thật à. Cho đến giờ mới thế này, hay em nhầm hết ?
Em đang nhắm mắt lại rồi, giờ không ai nhắc em như vậy cả.
Mấy hôm nay trời đẹp lắm, nhưng mà em không đi đâu chơi cả. Anh có nghĩ là em nên thích một ai đấy không, kể cả bằng tuổi, giờ thì còn quan trọng gì.
Em kể anh nghe này, em giờ cũng không ngủ trưa, giống trước kia thôi, thế nhưng mà em tin là anh nghĩ em khác nhiều lắm. Ôi chịu, Chúa mới biết được anh nghĩ gì. Mà chả bao giờ ông ấy nói với em.
Nhưng mà em thật sự mỏi mắt rồi, thật sự đấy. Em thấy tệ lắm. Mà thôi, chẳng còn gì cả.

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Mùa thu ở đâu ?

Em đi quân sự về, được 1 tháng rồi. Anh nói, anh nhớ nhất kì quân sự trong quãng đời sinh viên của mình. Em tin rồi. Đó đúng là những ngày tuyệt diệu, và em thấy mình thực sự sống, khỏe mạnh và yêu đời. Em mất một chút ít để quen với việc quay trở lại nhà. Đó là những chuỗi ngày mưa, mưa, mưa suốt ngày, và trời thì hơi lạnh. Thỉnh thoảng buổi tối em không cần phải bật quạt, mà còn co chăn trùm kín người. Em cứ tự nhủ, mùa mưa đến rồi, thu cũng đến. Em nói với anh, em yêu mùa thu, sau đó là mùa đông. Nhưng bây giờ, mùa thu ngắn quá, cũng chẳng rõ rệt. Đôi lúc, em nghĩ mình là mùa thu. Ngắn ngủn và buồn lặng, nhưng mơ màng và nhẹ nhàng. Nhưng, không ai muốn yêu mùa thu cả, vì nó sầu quá, ngắn quá. Mùa thu là lớp sương mỏng tang, và chạm đã tan biến. Mùa thu mơ hồ, khó nắm bắt.
À, em mới nghĩ rằng câu chuyện của chúng mình giống 4 mùa trong năm. Anh là mùa đông, người đó của em là mùa hè, và chị ấy là mùa xuân. Nghĩ lại thì anh nên yêu mùa xuân, anh cần cảm thấy được sống chứ. Mùa hè của em vẫn đang ở đâu đấy, em chưa có ý định đi tìm anh ta. Em ghét mùa hè lắm. Nhưng chắc ở bên cạnh, mùa thu bớt lạnh lẽo. Em cũng thích nắng mà. Em cũng, cũng sẽ thấy mùa hè khá ổn, phải không ?
Sắp đến mùa thu rồi, em nghĩ mình cần phải sống cho bản thân một chút. Cô gái sắp 19 , nhầm lẫn ngày sinh nhật của chính mình. Anh có nhớ sinh nhật em không? Năm nay em sẽ có nó một mình ? Xem phim một mình, đi ăn một mình, lang thang một mình, và một mình. Thôi, hai tháng nữa, em sẽ nghĩ tiếp về chuyện này,
Em đang thử đọc thơ của chị Nguyễn Thiên Ngân. Có cái này. "Mỗi người cần có 3 quyển mỏ neo. 1 để cho mình. 1 cho người yêu dấu. Và 1 cho người yêu giấu." Anh ít đọc thơ đúng không. Vậy thôi, em sẽ tặng nó cho mùa hè.