Một ngày lễ nọ, mọi người được nghỉ và tôi, buổi tối trước hôm ấy đã tin đó là một ngày thật buồn chán. Nhưng mà không có như vậy, tôi mua máy ảnh, gặp cậu ấy và bắt đầu quyết định những thứ lần đầu tiên.
Tầm cuối tuần trước tôi có một chút vấn đề với cậu ấy, có lẽ vài cuộc nói chuyện làm cho mối quan hệ chúng tôi tốt lên một chút. Vậy nên những cảm xúc của tôi cũng thay đổi vài chút. Vài chút thôi nhưng có lẽ nó làm tôi mệt mỏi gần một tuần. Nên mới nghĩ rằng cần tự nhìn nhận lại và nhìn thật rõ. Thực sự lâu lắm lắm tôi mới lại cảm thấy mến một người như vậy, lâu lắm vì tôi đã bỏ suốt nhiều năm chỉ để chạy theo vô nghĩa. Khi tôi mệt lả và dừng lại, cũng là lúc không còn tin tưởng vào những cảm giác của mình. Thế nên tôi không hiểu rõ, với cậu ấy là gì.
Tôi thuộc dạng người yêu bản thân mình, nên sẽ làm mọi thứ để tốt cho chính mình, nói thế có nghĩa là những gì cảm thấy rằng nó làm mình đau thì sẽ buông bỏ tránh xa. Vì tôi lại sợ phải chịu đựng, sợ phải mệt mỏi lắm lắm rồi. Giờ nhát gan rồi, sợ ngã rồi.
Và liệu mình đã thực sự có thể ?
Có lẽ sang tuần biết đâu mọi thứ sẽ tốt hơn, tốt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét