Em đi quân sự về, được 1 tháng rồi. Anh nói, anh nhớ nhất kì quân sự trong quãng đời sinh viên của mình. Em tin rồi. Đó đúng là những ngày tuyệt diệu, và em thấy mình thực sự sống, khỏe mạnh và yêu đời. Em mất một chút ít để quen với việc quay trở lại nhà. Đó là những chuỗi ngày mưa, mưa, mưa suốt ngày, và trời thì hơi lạnh. Thỉnh thoảng buổi tối em không cần phải bật quạt, mà còn co chăn trùm kín người. Em cứ tự nhủ, mùa mưa đến rồi, thu cũng đến. Em nói với anh, em yêu mùa thu, sau đó là mùa đông. Nhưng bây giờ, mùa thu ngắn quá, cũng chẳng rõ rệt. Đôi lúc, em nghĩ mình là mùa thu. Ngắn ngủn và buồn lặng, nhưng mơ màng và nhẹ nhàng. Nhưng, không ai muốn yêu mùa thu cả, vì nó sầu quá, ngắn quá. Mùa thu là lớp sương mỏng tang, và chạm đã tan biến. Mùa thu mơ hồ, khó nắm bắt.
À, em mới nghĩ rằng câu chuyện của chúng mình giống 4 mùa trong năm. Anh là mùa đông, người đó của em là mùa hè, và chị ấy là mùa xuân. Nghĩ lại thì anh nên yêu mùa xuân, anh cần cảm thấy được sống chứ. Mùa hè của em vẫn đang ở đâu đấy, em chưa có ý định đi tìm anh ta. Em ghét mùa hè lắm. Nhưng chắc ở bên cạnh, mùa thu bớt lạnh lẽo. Em cũng thích nắng mà. Em cũng, cũng sẽ thấy mùa hè khá ổn, phải không ?
Sắp đến mùa thu rồi, em nghĩ mình cần phải sống cho bản thân một chút. Cô gái sắp 19 , nhầm lẫn ngày sinh nhật của chính mình. Anh có nhớ sinh nhật em không? Năm nay em sẽ có nó một mình ? Xem phim một mình, đi ăn một mình, lang thang một mình, và một mình. Thôi, hai tháng nữa, em sẽ nghĩ tiếp về chuyện này,
Em đang thử đọc thơ của chị Nguyễn Thiên Ngân. Có cái này. "Mỗi người cần có 3 quyển mỏ neo. 1 để cho mình. 1 cho người yêu dấu. Và 1 cho người yêu giấu." Anh ít đọc thơ đúng không. Vậy thôi, em sẽ tặng nó cho mùa hè.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét