Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Em nói đây là lần cuối. thật sự là lần cuối

Dạo này em thấy tốt hơn. Em đoán chắc em sắp dừng lại việc lẽo đẽo nhìn theo anh suốt nhiều ngày tháng dài rồi. Có lúc em cũng tự hỏi mình, có tiếc không? Lâu như vậy, có tiếc anh không? Hay là em sẽ dũng cảm một lần, không nhìn theo nữa, mà nhìn thẳng, thực sự đeo đuổi anh đến khi được mới thôi, kệ bên cạnh anh là ai. Rồi lâu lắm mình mới gặp nhau, em không thấy có cảm giác bị điện giật, cũng không thấy khó thở. Nó nghĩa là gì chứ. Nghĩa là nhiều năm như thế, mọi thứ nhạt dần rồi, huống chi là tình cảm từ một phía. Nghĩa là bây giờ em chỉ cần bỏ đi cái thói quen về anh là khỏi bệnh đúng không nào. Thói quen, lâu như vậy rồi, chắc muốn kéo nó đi thì cần một thời gian nữa, hoặc nhờ một người nào đó hơi khỏe một chút giúp một tay.
Thích quá, vì giờ chúng mình nói chuyện giống như những người bạn, thật sự. Lâu lắm rồi lại có những cảm giác này, không biết nó sẽ ở đây lâu không, hay chỉ vài giây. Tại sao lúc nào em cũng cảm thấy thế giới của người khác rất lớn nhé. Cho nên em thấy sợ. Anh biết em sợ đám đông mà, Thiên Bình toàn thế. Những gì ở chỗ em, chúng đều nhỏ xíu, nên em có thể dễ dàng nhớ. Nhiều quá em nhớ không nổi, giữ cũng không nổi.
Sắp lại phải đi học rồi, làm sinh viên năm 2, ôi nhanh điên đảo. Như anh bảo ấy, chả mấy chốc lại ra trường rồi đi làm. Tự nhiên em muốn làm một cái gì đó quá, em hơi chán sự bình thường rồi ấy. Em nên mở cửa, đi ra ngoài, gặp nhiều người, nói chuyện với họ, giống trước kia đó hả. Thôi được rồi, em sẽ ra ngoài kia đây. Không ai thích con bé suốt ngày ở trong nhà cả, đúng nhỉ.
Em cứ bắt anh phải xuất hiện trong câu chuyện của em, em bảo là chỉ một lần thôi, thế mà không biết mấy lần rồi. Từ giờ em sẽ tập viết mấy thứ bình yên một chút, nhẹ nhàng như mùa thu ấy, nên anh sẽ không cần nghe em than vãn nữa đâu. Em đã nói gì nhỉ, em sẽ viết sách đúng không. Em sẽ viết một quyển, rồi tự mình đọc :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét