Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Smile!

Gần 2 tuần, từ ngày em gặp lại anh sau bao lâu? hơn 1 năm à.
Anh, tự nhiên xuất hiện, và thế là bao công lao của em xây dựng một bức tường cao ơi là cao, đổ sầm một cái. Cứ như là em nghe thấy tiếng tim cứ thình thịch, và thấy muốn xỉu luôn.
Sau khi nói với anh, về mọi thứ, em tưởng em thoát rồi, free rồi, vui vẻ hạnh phúc từ nay về sau rồi. À không phải, em nhận ra vào gần 2 tuần trước.Khi chúng ta đã lật ngửa bài với nhau, à không, mình em. Anh cứ im lặng và bí ẩn, ôi bí ẩn. Em tin là em và anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau, giống như trong phim vậy đó. Mấy nhân vật chính kiểu quyết tâm ngất trời never gặp lại. Em sẽ viết một cái kết như thế cho câu chuyện này, vì nó làm em bớt đau :). Và em cũng nói với anh, rằng chưa bao giờ mình tình cờ gặp nhau cả. Âu cũng là trời bảo nên thế hả anh. Lòng vòng lòng vòng, em thấy run quá khi mà gặp anh, rồi lại không muốn lại không gặp anh. Cứ những loanh quanh như thế đủ khiến đầu xoay mòng mòng rồi ngã. Từ cái lúc ấy em cứ sợ anh đi mất, thật vớ vẩn.
Suốt một tuần sau đó, thật là không biết sống như thế nào vậy? "Tối thứ 7" nó cứ đến gặp em và chế giễu, một kẻ mãi là đơn phương. Thì mọi người đều nói em mạnh mẽ, chắc thế nên em đã lấy lại được cân bằng. Hay do em là một Thiên Bình, luôn biết tự cân đối lại cảm xúc. Dù nó không có được bằng cho lắm đâu, chông chênh và dễ thay đổi. Nhưng mà tự nhiên hôm qua em lại thấy nhớ anh kinh khủng. Rồi tự nhiên bao nhiêu ngày mà em gặp anh nó hiện hết ra. Giống trong phim cô gái sắp chết thì nhớ lại ấy. Xin lỗi vì em bị ảnh hưởng bởi phim nhiều quá. Em thường hay bị chìm sâu vào những thứ như vậy, sâu cũng kha khá.
Có hơn 2 lần, em có một quyết tâm lớn là sẽ làm kẻ bám đuôi anh đến cùng. Tức là em sẽ mặt trơ ấy. Xong, em nhát và sợ. Sao anh không nói một câu dứt khoát, sao anh vẫn cứ tốt? Anh cứ làm em bị ngộ nhận, em sợ hai tiếng ấy. Em cũng chẳng dám nhìn vào mắt anh khi mình nói chuyện, vì em sợ, sợ anh biết, dù chắc anh biết rồi. Em cũng sợ những điều mà kẻ yêu nhau hay nói. Vài đứa bạn của em, họ không thể dừng việc yêu người yêu của họ được, khi em hỏi liệu họ có làm được không. Em sợ cũng như họ, nghe vẻ điên rồ nhỉ. Em ngang như cua và không muốn bị ai kiểm soát, em tin em làm được mọi thứ và ghét phụ thuộc vào ai, kể cả anh. Không chịu được việc không có ai thì em không sống nổi. Em ích kỉ, và chưa sẵn sàng để yêu một ai hơn bản thân mình cả. Em là tất cả với em. Em nghĩ đó là cách phòng vệ tốt nhất và chẳng ai có quyền làm em đau cả, trừ em. Thế nên em không dám chạy theo anh nữa. Nhỡ để một ngày hóa ra tình cảm nó không nhiều như em tưởng thì sao, em là đứa cả thèm chóng chán mà. Rồi sau tất cả thì em vẫn không đủ dũng cảm. Hãy thành thật như thế.
Lâu lắm rồi em đã muốn viết về anh. Viết tất cả mà không cần dè chừng điều gì. Nửa muốn anh đọc được, nửa không. Facebook ư, quá nhiều người. Em ghét những câu hỏi khó chịu. Họ không thể cứ đọc mà không nói vài câu. Với một số người, em thích những bình luận của họ, đáng yêu và dễ chịu. Nhưng khi em nghĩ về việc kể câu chuyện về anh, em cũng đã mường tượng những lời an ủi của vài người. Nhưng em không viết để xin mấy câu như thế. Không phải thế. Và em cũng sợ, khi em nhắc đến anh quá nhiều, em không cất anh vào một cái hộp để đem giấu đi được.
Anh có muốn vào cái hộp ấy không? À mà hôm nọ em đã ước anh lấy vợ quách đi cho em đỡ bị hoang tưởng, thế cũng hay. Dù sao thì em cần thời gian để thoát ra, không phải anh giam em đâu, là em tự nhốt mình thôi, tự em. Em sợ em làm hỏng tình bạn, rồi anh lại ghét em. Vẫn câu cũ, em không mong lắm mình gặp lại nhau đâu. Kể cả tình cờ, anh cứ lơ em đi cũng được. Anh vẫn luôn nói "Smile!", nhất là lúc em suy sụp. Nhưng mà em thật sự hy vọng, có một ngày anh bảo em khóc đi, làm chính em đi. Mà thôi, không cần. Chào anh nhé! Smile!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét