Đã từng chưa bao giờ thích mùa hè. Nó nóng, khó chịu, đen sì. Thế mà năm nay tôi lại có cái sự chờ đợi riêng dành cho nó. Những dự định, những chuyến đi, những kỉ niệm. Đó là cái rất hy vọng và hy vọng. Dù là hè vẫn nóng, khó chịu và ngại ra ngoài đường.
Trước những ngày mùa đông đến, có lẽ đã hy vọng nhiều. Vì những lời hứa của một người mà tôi đang quên. Những lời hứa đã quên của một người tôi đang quên. Chính xác là như thế. Đấy, với vài người lời mình nói vu vơ thôi cũng là cả một sự to lớn với người khác, những người có chút cảm tình, kể cả họ có một cái đầu của con cá vàng. Đúng rồi, ghi nhớ từng lời và còn thỉnh thoảng ngồi đọc lại cho khỏi quên. Ừ thế là mùa đông cũng trôi qua, tất nhiên vẫn có một người nhớ và một người quên, về vài việc.
Hè, là nắng, nắng, rất nhiều nắng. Thi thoảng những ngày mưa dầm tôi nhớ nắng. Đã còn từng nghĩ sẽ yêu ai bắt được nắng cho mình. Nhưng sợ như thế cả đời không có ai yêu nên chẳng dám tuyên bố. Hè nắng quá, được vài tuần có không khí summer thì rét trở lại. Cơ hội để mang cái khăn tự đan mà mới đeo 3 lần ra đeo lần thứ 4.
Đông quay lại, cùng mưa, cùng gió lạnh, cùng nỗi buồn. Phải, rất buồn. Buồn chán, buồn ngủ. Thời tiết lý tưởng để ngủ. Hay lúc nào cũng là lý tưởng cho những kẻ ham ngủ. Lại cứ nghĩ rằng hay là đông tìm cách len lỏi giữa hè để quay trở về, nhìn lần cuối, nhớ sâu thêm để đi xa, 1 năm nữa mới gặp, mà trong một năm thì có 5465 thứ thay đổi. Chắc nó chờ, chờ có ai lưu luyến nó không, cho người ta cơ hội để nói, để bảo là sẽ nhớ mùa đông. Tôi thì chỉ nhớ chăn bông thôi. Nguyện cả mùa hè đắp cũng được, vì nó to đùng, ôm thích mê.
Câu chuyện vẫn là mùa đông quay lại chào một lần nữa. Có ai thấy nó buồn không? Có ai thấy nó hy vọng và mong chờ như thế nào không? Và có ai đáp lại nó một lần không? Nó đang cho 1 cơ hội, cơ hội cuối trước khi khởi hành. Năm nào cũng cho cơ hội. Rồi biết đâu một năm bất chợt không có mùa đông thì sao? Thì người ta bảo Trái Đất nóng lên đó mà. Lúc ý có nhận ra và hối tiếc không? Có, hay không?
Lúc viết xong vài dòng trên, tôi cũng lẩm nhẩm thì thầm rằng sẽ nhớ mùa đông, an ủi nó, dù các cậu nói dối hay thật thì nó vẫn cần. Làm như vậy đi. Để nó đi không lưu luyến, và để lòng mình chẳng tiếc nuối.Cứ đón nhận mùa hè theo cái cách tự nhiên vẫn làm. Nhưng lúc rời đi bao giờ cũng cần vài sự để tâm, nhỏ thôi... Tớ sẽ nhớ cậu, sớm quay lại, Mùa Đông.
9/4/2015 Cá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét