Mình lại gặp nhau rồi, ừ và có khi sẽ còn gặp nhau vài lần. Theo một sự tình cờ mà trời đặt ra hả anh. Sao chéo ngoe vậy nhỉ. Hôm nay anh gọi cho em, sau mấy năm, anh cũng có một cuộc gọi cho em. Không phải ta ghét gì nhau mà anh không gọi. Đơn giản là không có chuyện gì để mà gọi thôi nhỉ.
Mấy ngày này là những cảm xúc rất lạ. Nó khác rồi sao, tình cảm ấy? hay là tại em có nhiều chuyện, nhiều việc phải làm quá nên át mất tình cảm của anh? Vậy rốt cuộc là gì? Em đã nghĩ nó suốt hôm nay và tối qua.
Rồi anh nhắn tin, khoan đã, em sợ mình nhầm. Vẫn là những lí do trước thôi. Nhưng em thản nhiên đến kì lạ. Có lẽ, em sắp viết xong câu chuyện về anh rồi.
Chà, em muốn có cái gì đó để ghi lại vài thứ. Anh là mùa đông, cô ấy là mùa xuân, cô ấy rực rỡ mà, em đoán thế, cái vẻ rực rỡ mà mùa thu không có. Còn một người là mùa hè, người mà em đang không mong chờ xuất hiện lắm. Mùa thu không hợp với mùa đông đâu, buồn và tang thương quá, anh cần cái gì đó làm anh cười, chứ không phải cùng chìm với anh. Đúng nhỉ. Nên là chúng ta sắp kết thúc những điều này rồi. À không, chỉ một mình em kết thúc thôi. Anh đâu có, anh vẫn đứng ngoài mà.
Em nhớ đến hôm đi đến gặp anh Anh Khang trong buổi ra mắt sách của anh ấy. Anh ấy từ trước tới giờ vẫn vì một người con gái mà viết 4 cuốn sách, cũng vì cô ấy mà để cho những nỗi buồn xâm lấn cuộc sống mình. Nhưng khi có người hỏi, nếu cô ấy quay lại, anh có đồng ý không. Tự nhiên, em có một câu trả lời cho riêng mình, và kì lạ là nó giống câu trả lời của anh Khang. Cảm xúc không còn nguyên vẹn như những ngày trước đây, thật khó để nói rằng có hay không. Em thậm chí còn hơi sợ.
Ta còn gặp nhau bao lần trước khi em trốn biệt một tháng? Có đủ để em định nghĩa lại thứ cảm xúc này. Có đủ để em đừng trẻ con trước mặt anh? Bao nhiêu lần, hay không còn lần nào, cũng hay.
Em hy vọng, mình có thể kết thúc thứ cảm xúc này, dù nó là gì, hy vọng, câu chuyện của anh đủ dài rồi.
Rồi anh nhắn tin, khoan đã, em sợ mình nhầm. Vẫn là những lí do trước thôi. Nhưng em thản nhiên đến kì lạ. Có lẽ, em sắp viết xong câu chuyện về anh rồi.
Chà, em muốn có cái gì đó để ghi lại vài thứ. Anh là mùa đông, cô ấy là mùa xuân, cô ấy rực rỡ mà, em đoán thế, cái vẻ rực rỡ mà mùa thu không có. Còn một người là mùa hè, người mà em đang không mong chờ xuất hiện lắm. Mùa thu không hợp với mùa đông đâu, buồn và tang thương quá, anh cần cái gì đó làm anh cười, chứ không phải cùng chìm với anh. Đúng nhỉ. Nên là chúng ta sắp kết thúc những điều này rồi. À không, chỉ một mình em kết thúc thôi. Anh đâu có, anh vẫn đứng ngoài mà.
Em nhớ đến hôm đi đến gặp anh Anh Khang trong buổi ra mắt sách của anh ấy. Anh ấy từ trước tới giờ vẫn vì một người con gái mà viết 4 cuốn sách, cũng vì cô ấy mà để cho những nỗi buồn xâm lấn cuộc sống mình. Nhưng khi có người hỏi, nếu cô ấy quay lại, anh có đồng ý không. Tự nhiên, em có một câu trả lời cho riêng mình, và kì lạ là nó giống câu trả lời của anh Khang. Cảm xúc không còn nguyên vẹn như những ngày trước đây, thật khó để nói rằng có hay không. Em thậm chí còn hơi sợ.
Ta còn gặp nhau bao lần trước khi em trốn biệt một tháng? Có đủ để em định nghĩa lại thứ cảm xúc này. Có đủ để em đừng trẻ con trước mặt anh? Bao nhiêu lần, hay không còn lần nào, cũng hay.
Em hy vọng, mình có thể kết thúc thứ cảm xúc này, dù nó là gì, hy vọng, câu chuyện của anh đủ dài rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét