Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Quá khứ chậm rãi

Tự nhiên buổi tối repeat nhiều lần bài Quá khứ chậm rãi của chú Lưu Hồ Dật, xong viết mấy cái này, cảm thấy mình sống lại rồi. các cậu cũng nên nghe nhé.  
Thứ 6, trời màu xám. Từ sáng đã gặp phải chuyện khó chịu và thế nên không có lời nào để viết ra cả.
Và sao trời cứ mưa suốt, đã đến mùa mưa rồi đấy, hè thật rồi. Tôi bắt đầu sợ những cơn mưa mùa hè năm tôi 14 tuổi. Giờ thì không còn sợ, bởi vì giờ đã bỏ cuộc rồi.
Mọi cảm xúc dành cho vovinam, cho mọi người trong câu lạc bộ thật ra lúc nào cũng ở một góc, vô cùng kiên trì bám trụ ở đấy, có đuổi thế nào cũng không chịu, rồi đến một lúc nó thành một phần của những ngày tháng cũ. Mọi thứ không còn mãnh liệt như trước, có lẽ bản thân đã học được cách giữ nó đủ ấm. Vì khi nó nóng quá, nó làm bị bỏng và tổn thương, nhiều. Đã từng muốn chối bỏ, cố gắng làm như thế, thì cũng đã biết là không nên và không thể làm được. Dẫu sao thì bây giờ cũng ổn rồi đấy thôi. Mình rất thích việc nghĩ quá khứ là một thước phim đen trắng, cứ chậm chậm mà trôi. Người xem cũng chậm chậm mà xem, mà hồi nhớ, mà khóc, mà cười. Mọi thứ lắng xuống đáy theo thời gian, và, đừng ai khoắng lên. Nhưng linh tính nói là không, rồi một khi nào, một ai đó sẽ bắt phải đối mặt giờ vẫn là thời gian chạy trốn, nên trốn kĩ vào.
Nó tên là gì nhỉ. Cái cảm giác này. Theo đúng cái nghĩa mà nó có thì sẽ là cảm giác không biết rõ cảm giác. Vậy nên còn chờ thời gian cho quyết định, nó, tôi tin nó toàn năng, nhưng mà không toàn đúng. Vẫn phải chờ thôi. Cảm xúc của bản thân dành cho một người, chưa bao giờ tôi nghĩ tôi không cảm nhận được. Hóa ra là như thế này, tạm thời như kẻ mù, vì không biết phải đối xử với người khác như thế nào, đúng là không thể tưởng tượng lại có loại cảm giác này. Không thể tưởng tượng mình lại không nắm được bản thân mình. Lơ lửng.
Tự nhiên mở quyển Buồn làm sao buông, chọn bừa một trang, thì có một đoạn rất hợp tâm trạng thế này, giống kiểu anh nhà văn rất hiểu tui luôn :
“Em bỏ cuộc rồi, anh vừa lòng chưa?” .... Tính khí trẻ con chưa bao giờ là một cách sống tốt, nhất là khi người lớn chỉ cần một bạn đồng hành chứ không cần một mối nhọc nhằn mang dáng dấp hao hao thơ ấu mà họ đã cố gắng trưởng thành để bỏ lại phía sau! . Anh biết, chúng ta luôn cần một ai đó nói với mình rằng: “Lớn rồi, đừng như con nít mãi, thiệt thòi cho mình thôi...”......... Những đứa trẻ sẽ hụt hẫng dường nào khi người lớn đưa bàn tay đến gần xong lại chỉ xoa đầu mà không chịu dắt chúng cùng theo. Bởi thế giới của người lớn có quá nhiều chân trời rộng dài để rong ruổi, làm sao cưu mang thêm một nỗi yêu thương non nớt bên mình?....... Em bỏ cuộc rồi, nhưng em có lớn lên để hiểu được điều đó chưa? Hay lại tiếp tục làm đau mình thế nữa? Anh khuất mất nhau rồi, có bao giờ biết rằng em đau nhất không phải vì mình mãi là đứa trẻ chẳng chạy theo kịp anh, mà đau nhất vì những quan tâm dành cho em, anh thản nhiên phân phát đồng đều cho những đứa-vờ-làm-trẻ-con khác, như một người thiện tâm rộng lòng bố thì kẹo ngọt cho bất kỳ ai ngửa tay xin. Em bỏ cuộc rồi. Vừa lòng anh chưa? Đau lòng em chưa?”
Không muốn lớn lên một chút nào. Lớn, tức là thế giới to hơn, nhiều người hơn. Vốn đã sợ có nhiều người, sợ những đám đông. Nhưng mà rồi đến lúc phải tự mở cửa nhà và đi ra ngoài, thích ở trong nhà cũng không được. Chìa khóa trong tay rồi. 

Sắp hết chuyện

Em được nghỉ hè rồi. Hết sinh viên năm nhất rồi. Mùa hè em mong chờ đến rồi. Lại chạy đôn đáo đi lấy hàng, ship hàng, làm gia sư. Nó còn mệt hơn đi học anh ạ. Ngày nào em cũng có việc để làm, ngày nào cũng phải ra ngoài đường.
Mình lại gặp nhau rồi, ừ và có khi sẽ còn gặp nhau vài lần. Theo một sự tình cờ mà trời đặt ra hả anh. Sao chéo ngoe vậy nhỉ. Hôm nay anh gọi cho em, sau mấy năm, anh cũng có một cuộc gọi cho em. Không phải ta ghét gì nhau mà anh không gọi. Đơn giản là không có chuyện gì để mà gọi thôi nhỉ. 
Mấy ngày này là những cảm xúc rất lạ. Nó khác rồi sao, tình cảm ấy? hay là tại em có nhiều chuyện, nhiều việc phải làm quá nên át mất tình cảm của anh? Vậy rốt cuộc là gì? Em đã nghĩ nó suốt hôm nay và tối qua.
Rồi anh nhắn tin, khoan đã, em sợ mình nhầm. Vẫn là những lí do trước thôi. Nhưng em thản nhiên đến kì lạ. Có lẽ, em sắp viết xong câu chuyện về anh rồi.
Chà, em muốn có cái gì đó để ghi lại vài thứ. Anh là mùa đông, cô ấy là mùa xuân, cô ấy rực rỡ mà, em đoán thế, cái vẻ rực rỡ mà mùa thu không có. Còn một người là mùa hè, người mà em đang không mong chờ xuất hiện lắm. Mùa thu không hợp với mùa đông đâu, buồn và tang thương quá, anh cần cái gì đó làm anh cười, chứ không phải cùng chìm với anh. Đúng nhỉ. Nên là chúng ta sắp kết thúc những điều này rồi. À không, chỉ một mình em kết thúc thôi. Anh đâu có, anh vẫn đứng ngoài mà.
Em nhớ đến hôm đi đến gặp anh Anh Khang trong buổi ra mắt sách của anh ấy. Anh ấy từ trước tới giờ vẫn vì một người con gái mà viết 4 cuốn sách, cũng vì cô ấy mà để cho những nỗi buồn xâm lấn cuộc sống mình. Nhưng khi có người hỏi, nếu cô ấy quay lại, anh có đồng ý không. Tự nhiên, em có một câu trả lời cho riêng mình, và kì lạ là nó giống câu trả lời của anh Khang. Cảm xúc không còn nguyên vẹn như những ngày trước đây, thật khó để nói rằng có hay không. Em thậm chí còn hơi sợ.
Ta còn gặp nhau bao lần trước khi em trốn biệt một tháng? Có đủ để em định nghĩa lại thứ cảm xúc này. Có đủ để em đừng trẻ con trước mặt anh? Bao nhiêu lần, hay không còn lần nào, cũng hay.
Em hy vọng, mình có thể kết thúc thứ cảm xúc này, dù nó là gì, hy vọng, câu chuyện của anh đủ dài rồi.