Querencia
– danh từ, tiếng Đan Mạch. Tạm dịch là nơi được gọi là nhà. Không bao giờ nghĩ
mình sẽ viết một vài điều gì đấy về “nhà”.
Cũng không thể nào nói vài lời cảm xúc với bất kì thành viên nào trong nhà, không
thể viết, và cũng không thể nghĩ. Chỉ là đấy không phải kiểu của tôi. Bởi vì,
hình như chẳng thân với ai trong nhà, chẳng ai biết thực sự tôi mơ ước cái gì,
không ai hỏi sao lại buồn, sao lại vui, và không ai thấy tôi khóc cả.
Đó không phải là vấn đề đâu, không hề, và tôi cũng không ghen tị lắm vì cái sự ít cảm xúc ấy của mình.
Có một ngày tôi 5 tuổi, không nhớ vì cái gì mà mẹ đuổi ra khỏi nhà. Thì đi, hồi đó máu chiến cực kì, ngày nào cũng nghĩ mình phải có nhiều tiền để bỏ nhà ra đi. Bốn cái từ lúc nào cũng khiến tôi thích thú, đến tận 14 năm sau vẫn thế. Không phải vì cãi nhau, không phải vì không thích, mà là vì tôi muốn, tự lập, trải nghiệm, không to tác thế. Chỉ là cảm giác, cảm giác thôi. Quay trở lại cái ngày bị đuổi kia, bước được 3 bước thì mẹ gọi, bắt về nhà. Tôi thật sự thấy bất bình lắm. Cực kì luôn, còn nói cái gì mà ra đi :) Người lớn thật khó hiểu, dở hơi và không giữ lời. Tôi luôn nghĩ thế, giờ vẫn thế. Và tôi bắt đầu khó hiểu, dở hơi, không thực hiện lời hứa. là hứa suông ấy. Nên tôi sắp thành người lớn à. Thôi đấy là câu chuyện khác.
Chỉ là hôm nay, về muộn, thi thoảng vẫn thế, mẹ vẫn không nói gì, không phải không quan tâm, vì mẹ vẫn gọi điện thoại hỏi đi đâu thế. Mẹ không mắng, không la, không quát, mẹ chỉ ừ. Trong khi cô bé đi cùng tôi, điện thoại kêu 2 lần trong rạp chiếu phim, cách nhau 30 phút, một lần trước giờ chiếu, nói chuyện trong 10 phút. Đôi khi phải so sánh ta mới hiểu được giá trị của nhiều thứ. Chính xác là tôi thiếu ánh sáng, nên không rõ mình đang có cái gì. rồi sao, tôi rõ rồi?
Tôi ghét mẹ, vì mẹ làm quá lên với chuyện tôi xỏ thêm khuyên tai. Mẹ không nói chuyện 3 ngày với tôi. Tôi ghét mẹ, vì mẹ bắt tôi làm thế này, làm thế kia. Tôi ghét mẹ, vì chúng tôi không bao giờ tâm sự với nhau. Tôi ghét mẹ, vì có lần mẹ khiến tôi không còn muốn về nhà. Tôi ghét tôi, vì không bao giờ chủ động ôm mẹ.
Mẹ sẽ ghét tôi, khi biết tôi xỏ thêm nhiều hơn là 1 cái khuyên, và cả ở người. Mẹ ghét tôi, nếu biết tôi muốn có vài hình xăm, một cái sẽ ở mắt cá chân. Mẹ ghét tôi, nếu biết tôi muốn học hút thuốc, muốn đi bar, muốn bỏ học đại học, hay muốn làm cái gì đó điên, tôi chỉ muốn biết cảm giác thôi.
Tôi chưa từng tặng mẹ một món quà thật sự, ngày của Mẹ là không tồn tại.
Tôi, sẽ có một đứa con gái, chỉ một đứa con gái, tôi sẽ không đối xử với nó như Mẹ, ít ra nó sẽ biết ôm tôi và kể cho tôi nghe những câu chuyện. Tôi sẽ yêu nó như Mẹ yêu tôi. Nghiêm khắc như Mẹ dạy tôi. Dạy nó đảm đang như Mẹ dạy tôi.
Tôi sẽ làm gì đó cho Mẹ tôi, nhất định. Bởi vì Querencia là Mẹ. Mẹ vừa bắt sửa lại cái quạt nhỏ, vì cái quạt lớn làm tôi ho.
Thế cậu, Querencia là gì?
Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015
Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015
Her.
Em gọi anh là anh, chứ không phải là #him như anh ấy, những người mà có lẽ suốt đời này em yêu, ừ suốt đời cơ đấy, bằng một thứ tình yêu khác. Nói vậy cũng là để phân biệt anh với Anh và với #him. #him là mãi mãi, anh chỉ là bây giờ, còn Anh ấy là tương lai xa xôi em chưa nghĩ đến bao giờ. Vậy là, anh chỉ là bây giờ thôi. Em đã xác định rất rõ rồi, chỉ là đầu bao giờ cũng đi trước tim một đoạn dài, dài.
Em sợ nhắc đến anh trong những câu chuyện của em. Vì một lần, một lần, lại một lần nữa. Rồi tự nhiên nhiều cái một lần quá nó thành thói quen đi. Không hay, không tốt. Dù sao một hôm nào, anh cũng phải biến mất cơ mà. Chỉ là, sáng nay, em nhìn có xem ig của anh. Chỉ có 1 bức ảnh. Em đang mường tượng đến cô ấy. Rồi em ngay lập tức unfollow anh luôn. Em hối hận 3 giây rồi thấy như thế là đúng đắn. Nên. Thỉnh thoảng em tin là chúng mình có một sự liên kết nào đó với nhau, nhưng số phận không ủng hộ cho nó. Ta làm bạn.
Thì chính là từ hôm nay em lại tiếp tục xây một bức tường mới, nó sẽ không cao nhưng sẽ chắc chắn hơn. Và dù nó có đổ thì không phải anh nữa, mà là người khác, Anh chẳng hạn.
Thế nên, em không còn gì để viết cả. Em không muốn nhắc đến Her. Thôi, chúc vui. Những ngày nghỉ đang sắp hết, em nghĩ em nên học, rồi em lại làm, lại lang thang trên đường, lại sống. Chào, mùa hè rồi.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)